Sunday, June 6, 2010

Ngọn Lửa Cháy Trên Váng Dầu

Cô giáo tiếng Anh hỏi cả lớp một câu: “What is your passion?” Tôi giật mình. Tôi toát mồ hôi. Tôi sợ ánh mắt cô sẽ hướng tới mình. Rồi tôi sẽ trả lời ra sao? “I have no passion!” Thật xấu hổ, và cũng thật cay đắng, câu trả lời ấy là đúng. Tôi không muốn nói, nhưng khi được hỏi, tôi không bao giờ muốn trả lời bằng một câu nói dối. Cũng may là cô hỏi người khác. Tôi không cảm thấy an ủi khi những câu trả lời ấy đều không đúng, họ chỉ có những sở thích gọi là “hobby”, không hẳn là “passion”. Bởi, cả một thời gian dài tôi đã khủng hoảng vì câu hỏi ấy. Và lúc này, tôi thấy tương lai mình bất định hơn bao giờ hết.

Tôi chợt nghĩ đến một ngọn lửa cháy trên váng dầu chảy lan trên mặt bàn mà tôi từng chứng kiến. Ngọn lửa có vẻ vẫn cháy đấy, có khi còn rất mãnh liệt nữa. Nhưng càng cháy mạnh đến đâu nó càng chóng tàn đến đấy, và rồi khi tàn, nó không kiếm đâu ra nguồn sinh lực cho mình nữa.Ánh lửa nhỏ nhoi, nhợt nhạt loang loáng trên mặt bàn gần khô dần, rồi lịm hẳn. Ai đó nhỏ cho thêm cho một giọt dầu, nó lại bùng cháy, rồi lại lịm đi, nhanh hơn cả lúc trước. Giá ngọn lửa ấy được ngự trị trên một chiếc đèn với một bầu đấy ắp dầu trong ấy, nó đã có thể mang về bao nhiêu cái lợi ích, hơn là ánh sáng hoang dại mà phi nghĩa trên mặt bàn. Ngọn lửa ấy giống như tuổi trẻ của tôi, cháy mà không biết nó cháy cho cái gì, để đến khi nó gần phụt tắt, tôi mới nhận ra sai lầm vì đã không tạo ra cho nó một chiếc bình dầu chứa đựng sự đam mê.

Tôi không phải là không thích điều gì. Nói về sở thích, tôi có thể tự coi mình là một kẻ tham lam. Tôi yêu thích gần như mọi thứ, tôi muốn giỏi mọi thứ. Tôi thích nghe nhạc, từ cổ điển đến hiện đại, từ sâu lắng đến sôi động. Tôi cũng thích hát. Tôi còn thích học thổi sáo, đánh đàn… Tôi thích xem tranh và muốn trở thành họa sĩ. Tôi thích kiến trúc và mong tự thiết kế cho mình một ngôi nhà. Tôi thích hoa và ước mong sau này sẽ có một vườn hoa nho nhỏ. Tôi thích thơ và thỉnh thoảng cũng làm thơ. Tôi thích thiên văn và cũng đã từng đổ khá nhiều mồ hôi để làm một chiếc kính thiên văn cho riêng mình. Tôi thích điện tử và cũng đã phá hỏng khá nhiều đồ đạc trong nhà… Thế nhưng, tất cả chỉ là thích, không có sở thích nào trở thành niềm đam mê trong tôi. Không có thú vui nào làm tôi mất ăn mất ngủ. Chẳng lẽ ông trời trừng phạt tôi vì đã ôm đồm quá nhiều thứ.

“Hãy tự tìm ra cho mình một niềm đam mê trước khi qua muộn”. Đó là lời của cô giáo. Tôi biết điều đó lắm chứ. Thậm chí tôi có thể đứng trước đám đông mà dõng dạc giải thích cho những người phía dưới hiểu rằng vì sao phải như thế. Nhưng tôi không biết cách thuyết phục mình. Tôi không cần lời khuyên, vì tôi có rất nhiều lời khuyên kiểu như thế. Tôi cần gì, tôi muốn gì, chính tôi cũng không biết nữa. Tôi biết một tương lai không hề dễ chịu đang đón chờ mình nếu tôi cứ tiếp tục như thế này, nhưng tôi lười biếng không muốn vươn cánh tay ra làm gì để ngăn chặn điều ấy. Tôi đang trông chờ một giọt dầu.

Còn bạn, bạn đã có cho mình một “bình dầu” đam mê chưa?
Sưu tầm từ forum ueh.vn

No comments:

Post a Comment