Nominated by UN as the best Poem of 2006
Written by an African Kid
When I born, I black
When I grow up, I black :
When I go in Sun, I black
When I scared, I black
When I sick, I black
And when I die, I still black
And you white fellow
When you born, you pink
When you grow up, you white
When you go in sun, you red
When you cold, you blue
When you scared, you yellow
When you sick, you green
And when you die, you grey
And you calling me colored??
Wednesday, June 30, 2010
Tuesday, June 29, 2010
I'm Sure!
Hôm nay lớp tổng kết điểm rèn luyện cuối năm. Mình được các bạn bầu chọn là nhân vật tích cực. So với cách đây nửa kì. đa số các bạn trong lớp chưa biết mình là ai nhưng giờ các bạn đã biết đến mình, mình rất vui! hồi trước rất buồn khi nghe các bạn nói : Bùi Trung Hiếu là thằng nào? mình cảm thấy vẫn chưa hòa nhập được với tập thể lớp VT. Nhưng bây giờ mình cảm thấy rất hạnh phúc khi đã hòa nhập với các bạn. Cùng học nhóm, đi học thêm. Những điều thật đáng nhớ. Đời sinh viên của mình thật không buồn tẻ. Trước kia chỉ luôn sống với tình bạn cấp 3, luôn buồn và nhớ những tình bạn đó. Nhưng giờ đây đó đã là quá khứ rồi giờ mình cần làm là xây đắp những mối quan hệ trên giảng đường. Sống trong hiện tại! chỉ còn hơn 1 năm nữa, khi ra trường ta sẽ như bây giờ, luyến tiếc về một thời cấp 3. Chỉ còn hơn 1 năm, quãng thời gian đẹp nhất sẽ kết thúc. và dường như ta đã bỏ mất một thứ rất quan trọng trong đời ta. Ta biết chắc là thế nhưng biết làm sao đây! Cố lên nào! Mọi thứ sẽ ổn. I'm sure!
Cuộc sống là những cú Slam Dunk
Cuộc sống là những cú Slam Dunk
Tác giả: Huyền Trang
Bài đã được xuất bản.: 12/05/2010 06:00 GMT+7
Cuộc sống có thể là những cú Slam Dunk (úp rổ) đối với những ai gắng hết mình, sống hết mình một cách có ý nghĩa.
Slam Dunk là một thuật ngữ quen thuộc trong bóng rổ, nó có nghĩa là úp rổ - bạn sẽ làm sao đưa bóng vào rổ bằng một cú đánh rất mạnh kèm theo một cú bật cực đẹp mắt ở trên không. Đó cũng là tên của bộ truyện tranh và phim hoạt hình nổi tiếng đối với những ai yêu thích trái bóng cam. Ra đời từ thập niên 90 của thế kỷ trước, nhưng đến giờ nó vẫn luôn có sức hút kỳ lạ.
Bạn đã bao giờ rơi vào tình cảnh một chàng trai, lực học bình thường, không có gì nổi trội ngoài chiều cao và mái tóc đỏ rực tự nhiên với thành tích nổi bật là bị từ chối tỏ tình 50 lần không? Và với cô bạn Haruko Akagi, anh chàng cao 1m81 Sakuragi Hanamichi bất đắc dĩ theo học môn bóng rổ để mong sẽ được lấy trái tim của cô bạn này. Nhưng mọi chuyện vốn không đơn giản trong cuộc sống này, cứ đi thẳng về phía trước là sẽ đến được đích nhưng có biết có rất nhiều ngã rẽ trên đường sẽ đưa tới những cái đích khác?
Có lẽ, câu chuyện về Hanamichi bắt đầu thật thú vị với tôi và có thể với bạn. Đó là khi cậu ta bị một cô bạn gái từ chối lời tỏ tình, bởi cô bạn đã thích Oda - một thành viên của đội bóng rổ của trường. Từ đó, cậu ta thấy dị ứng với bóng rổ, ghét ai, ghét những gì liên quan tới bóng rổ, vì nó mà cậu đã bị từ chối thật "phũ phàng" và "bẽ mặt" đấng nam nhi. Một anh chàng có cái tôi sỹ diện cao lắm đấy, y như chiều cao khủng của cậu ta vậy.
Cố gắng, cố gắng và cố gắng
Rồi mọi chuyện lại diễn ra theo cái cách mà thượng đế vô tình sắp đặt, thật trớ trêu, Hanamichi đã lại thích một cô bạn khác tên Haruko nhưng lại ngang trái sao khi Haruko lại thích một cậu học sinh năm nhất của trường trong đội tuyển bóng rổ tên Rukawa - một anh chàng lạnh lùng và có tài năng thiên bẩm về bóng rổ, dĩ nhiên là rất đẹp trai, thu hút rất nhiều nữ sinh hâm mộ.
Nếu như mọi lần thì Hanamichi sẽ chịu cảnh tỏ tình và bị từ chối, nhưng với Haruko dường như là một trường hợp đặc biệt. Cậu chàng tóc đỏ cao 1m81 đã thử học bóng rổ, gia nhập câu lạc bộ bóng rổ để lấy lòng được cô bạn xinh đẹp, dịu dàng kia. Thử thách, thử thách và thử thách. Cố gắng, cố gắng và cố gắng.
Buồn cười cái cách mà Hanamichi cầm bóng để thực hiện cú Slam Dunk theo lời Haruko, nhưng tôi đã bị thu hút ngay với một khả năng đặc biệt khác của cậu ta đó là bật nhảy rất cao. Thực sự nếu làm được Slam Dunk, đó sẽ là cú Slam Dunk tuyệt đẹp đấy. Tiếc là...bóng không vào rổ! Dù bị từ chối vào đội tuyển bóng rổ nhưng Sakuragi đã nghĩ ra một cách có thể lấy lòng đội trưởng đội bóng rổ - đồng thời là anh trai của Haruko.
Đó là ngày ngày, đêm đêm dọn phòng tập của đội bóng, kỳ cọ, đánh rửa những quả bóng rổ sáng bóng. Tưởng là vô ích và tốn thời gian nhưng lại làm cảm động vẻ ngoài sắt đá của Akagi.
Không có gì là dễ dàng thành công trong cuộc sống
Việc phải tập một mình những động tác cơ bản quả sẽ là một sự "xấu hổ" với Sakuragi tóc đỏ nhưng lại là một liệu pháp tốt cho tính cách ngang ngược, nóng vội, muốn nhanh chóng đạt thành công mà không muốn tốn sức lực nào của cậu chàng. Đội trưởng Akagi đã huấn luyện cho Sakuragi, để cậu ta hiểu rằng nếu cậu ta không kiểm soát được bóng, không kiểm soát được tính khí của cậu ta thì sẽ chỉ lĩnh hậu quả là thua liểng xiểng mà thôi.
Những buổi sáng sớm, Sakuragi đến sân tập bóng ngoài trời từ sớm tinh mơ khiến tôi nhớ mãi hình ảnh đó. Sẽ không còn hình ảnh của một cậu chàng 1m81 tự cao tự đại với câu cửa miệng "Ta là thiên tài", thay vào đó là hình ảnh của thành viên đội bóng rổ đang miệt mài tập đưa bóng vào rổ bằng việc thực hiện cú lay - up hay còn gọi là lên rổ; rồi hình ảnh Haruko chỉ bảo Sakuragi cách thực hiện lay - up ra sao và thành công thế nào.
Tiếng cười của hai người bạn ấy trong veo trong nắng mai cùng với hình ảnh anh chàng hot boy của đội bóng rổ Rukawa đạp xe phi tới sân bóng rổ. Tất cả họ với những cách khác nhau đều hướng về bóng rổ với niềm đam mê và yêu thích thực sự.
Tranh bóng bật bảng - Rebound
Thuật ngữ rebound trong bóng rổ có nghĩa là tranh bóng bật bảng, xảy ra khi lỡ đưa bóng trật khỏi rổ lần đầu, nhưng nỗ lực giành lấy bóng để đưa bóng vào rổ lần thứ hai ngay sau đó. Akagi đã nói: ai có thể làm được rebound thì người đó sẽ kiểm soát được thế trận của trận đấu.
Hanamichi khoe khoang, khoác lác ngày nào cũng đã phải lặng người khi thấy Rukawa thực hiện những cú rebound kỹ thuật và đẹp điếng người khi lợi dụng sơ hở của đối phương làm lỡ bóng. Có thể làm chuyển biến được trận đấu thì thực sự rebound là một vũ khí mạnh cho những ai nắm được nó. Và cậu chàng tóc đỏ đã học được cách thực hiện rebound để chứng tỏ được bản thân, để ghi điểm cho đội mình...
Những trận đấu của Slam Dunk luôn cuốn hút đối với tôi không chỉ vì tính kịch tính của sự đối kháng, giành giật bóng, ghi điểm mà còn bởi sự đoàn kết của các thành viên trong đội, bởi chiến thuật, bởi kỹ thuật và tình yêu bóng rổ. Đúng là Hanamichi ban đầu đến với bóng rổ vì Haruko nhưng chính nhờ Haruko mà Hanamichi đã tìm được mục đích cho riêng cậu, để sống tốt hơn, cố gắng, nỗ lực hết mình vì nó.
Có rất nhiều người nói về cái kết của Slam Dunk nhưng với tôi, mọi nhân vật trong đó đều chiến thắng. Cuộc sống có thể là những cú Slam Dunk đối với những ai gắng hết mình, sống hết mình một cách có ý nghĩa.
Source: http://www.tuanvietnam.net/2010-03-23-cuoc-song-la-nhung-cu-slam-dunk-thu-4-
Tác giả: Huyền Trang
Bài đã được xuất bản.: 12/05/2010 06:00 GMT+7
Cuộc sống có thể là những cú Slam Dunk (úp rổ) đối với những ai gắng hết mình, sống hết mình một cách có ý nghĩa.
Slam Dunk là một thuật ngữ quen thuộc trong bóng rổ, nó có nghĩa là úp rổ - bạn sẽ làm sao đưa bóng vào rổ bằng một cú đánh rất mạnh kèm theo một cú bật cực đẹp mắt ở trên không. Đó cũng là tên của bộ truyện tranh và phim hoạt hình nổi tiếng đối với những ai yêu thích trái bóng cam. Ra đời từ thập niên 90 của thế kỷ trước, nhưng đến giờ nó vẫn luôn có sức hút kỳ lạ.
Bạn đã bao giờ rơi vào tình cảnh một chàng trai, lực học bình thường, không có gì nổi trội ngoài chiều cao và mái tóc đỏ rực tự nhiên với thành tích nổi bật là bị từ chối tỏ tình 50 lần không? Và với cô bạn Haruko Akagi, anh chàng cao 1m81 Sakuragi Hanamichi bất đắc dĩ theo học môn bóng rổ để mong sẽ được lấy trái tim của cô bạn này. Nhưng mọi chuyện vốn không đơn giản trong cuộc sống này, cứ đi thẳng về phía trước là sẽ đến được đích nhưng có biết có rất nhiều ngã rẽ trên đường sẽ đưa tới những cái đích khác?
Có lẽ, câu chuyện về Hanamichi bắt đầu thật thú vị với tôi và có thể với bạn. Đó là khi cậu ta bị một cô bạn gái từ chối lời tỏ tình, bởi cô bạn đã thích Oda - một thành viên của đội bóng rổ của trường. Từ đó, cậu ta thấy dị ứng với bóng rổ, ghét ai, ghét những gì liên quan tới bóng rổ, vì nó mà cậu đã bị từ chối thật "phũ phàng" và "bẽ mặt" đấng nam nhi. Một anh chàng có cái tôi sỹ diện cao lắm đấy, y như chiều cao khủng của cậu ta vậy.
Cố gắng, cố gắng và cố gắng
Rồi mọi chuyện lại diễn ra theo cái cách mà thượng đế vô tình sắp đặt, thật trớ trêu, Hanamichi đã lại thích một cô bạn khác tên Haruko nhưng lại ngang trái sao khi Haruko lại thích một cậu học sinh năm nhất của trường trong đội tuyển bóng rổ tên Rukawa - một anh chàng lạnh lùng và có tài năng thiên bẩm về bóng rổ, dĩ nhiên là rất đẹp trai, thu hút rất nhiều nữ sinh hâm mộ.
Nếu như mọi lần thì Hanamichi sẽ chịu cảnh tỏ tình và bị từ chối, nhưng với Haruko dường như là một trường hợp đặc biệt. Cậu chàng tóc đỏ cao 1m81 đã thử học bóng rổ, gia nhập câu lạc bộ bóng rổ để lấy lòng được cô bạn xinh đẹp, dịu dàng kia. Thử thách, thử thách và thử thách. Cố gắng, cố gắng và cố gắng.
Buồn cười cái cách mà Hanamichi cầm bóng để thực hiện cú Slam Dunk theo lời Haruko, nhưng tôi đã bị thu hút ngay với một khả năng đặc biệt khác của cậu ta đó là bật nhảy rất cao. Thực sự nếu làm được Slam Dunk, đó sẽ là cú Slam Dunk tuyệt đẹp đấy. Tiếc là...bóng không vào rổ! Dù bị từ chối vào đội tuyển bóng rổ nhưng Sakuragi đã nghĩ ra một cách có thể lấy lòng đội trưởng đội bóng rổ - đồng thời là anh trai của Haruko.
Đó là ngày ngày, đêm đêm dọn phòng tập của đội bóng, kỳ cọ, đánh rửa những quả bóng rổ sáng bóng. Tưởng là vô ích và tốn thời gian nhưng lại làm cảm động vẻ ngoài sắt đá của Akagi.
Không có gì là dễ dàng thành công trong cuộc sống
Việc phải tập một mình những động tác cơ bản quả sẽ là một sự "xấu hổ" với Sakuragi tóc đỏ nhưng lại là một liệu pháp tốt cho tính cách ngang ngược, nóng vội, muốn nhanh chóng đạt thành công mà không muốn tốn sức lực nào của cậu chàng. Đội trưởng Akagi đã huấn luyện cho Sakuragi, để cậu ta hiểu rằng nếu cậu ta không kiểm soát được bóng, không kiểm soát được tính khí của cậu ta thì sẽ chỉ lĩnh hậu quả là thua liểng xiểng mà thôi.
Những buổi sáng sớm, Sakuragi đến sân tập bóng ngoài trời từ sớm tinh mơ khiến tôi nhớ mãi hình ảnh đó. Sẽ không còn hình ảnh của một cậu chàng 1m81 tự cao tự đại với câu cửa miệng "Ta là thiên tài", thay vào đó là hình ảnh của thành viên đội bóng rổ đang miệt mài tập đưa bóng vào rổ bằng việc thực hiện cú lay - up hay còn gọi là lên rổ; rồi hình ảnh Haruko chỉ bảo Sakuragi cách thực hiện lay - up ra sao và thành công thế nào.
Tiếng cười của hai người bạn ấy trong veo trong nắng mai cùng với hình ảnh anh chàng hot boy của đội bóng rổ Rukawa đạp xe phi tới sân bóng rổ. Tất cả họ với những cách khác nhau đều hướng về bóng rổ với niềm đam mê và yêu thích thực sự.
Tranh bóng bật bảng - Rebound
Thuật ngữ rebound trong bóng rổ có nghĩa là tranh bóng bật bảng, xảy ra khi lỡ đưa bóng trật khỏi rổ lần đầu, nhưng nỗ lực giành lấy bóng để đưa bóng vào rổ lần thứ hai ngay sau đó. Akagi đã nói: ai có thể làm được rebound thì người đó sẽ kiểm soát được thế trận của trận đấu.
Hanamichi khoe khoang, khoác lác ngày nào cũng đã phải lặng người khi thấy Rukawa thực hiện những cú rebound kỹ thuật và đẹp điếng người khi lợi dụng sơ hở của đối phương làm lỡ bóng. Có thể làm chuyển biến được trận đấu thì thực sự rebound là một vũ khí mạnh cho những ai nắm được nó. Và cậu chàng tóc đỏ đã học được cách thực hiện rebound để chứng tỏ được bản thân, để ghi điểm cho đội mình...
Những trận đấu của Slam Dunk luôn cuốn hút đối với tôi không chỉ vì tính kịch tính của sự đối kháng, giành giật bóng, ghi điểm mà còn bởi sự đoàn kết của các thành viên trong đội, bởi chiến thuật, bởi kỹ thuật và tình yêu bóng rổ. Đúng là Hanamichi ban đầu đến với bóng rổ vì Haruko nhưng chính nhờ Haruko mà Hanamichi đã tìm được mục đích cho riêng cậu, để sống tốt hơn, cố gắng, nỗ lực hết mình vì nó.
Có rất nhiều người nói về cái kết của Slam Dunk nhưng với tôi, mọi nhân vật trong đó đều chiến thắng. Cuộc sống có thể là những cú Slam Dunk đối với những ai gắng hết mình, sống hết mình một cách có ý nghĩa.
Source: http://www.tuanvietnam.net/2010-03-23-cuoc-song-la-nhung-cu-slam-dunk-thu-4-
Saturday, June 26, 2010
Nhìn lại!
Hôm nay ngồi upload lại những album ảnh lên picasa! Nhìn lại những kỉ niệm của mình. Mình có nhiều kỉ niệm đáng nhớ đấy chứ. Thời sinh viên của mình rất có ý nghĩa. Kí túc xá, Học quân sự, Mùa hè xanh, xuân tình nguyện, MCR, Robomin, Clb sách, hội sách, ông già noel, hội trại 2 lần với lớp, đi Vũng Tàu... quá nhiều hình ảnh đẹp không thể quên. Thế mới biết cuộc sống của mình hạnh phúc như thế nào nếu so với trước kia mình luôn than vãn, kêu ca! Mỗi ngày Mr.Happy ngày càng mập ra, lớn lên! hãy như vậy nhé Mr.Happy!
Những cố gắng không vô ích!
Làm việc hết mình, cố gắng hết mình, dù kết quả ra sao thì ta vẫn vui với chính mình! Hôm nay nộp mạch logic, tưởng chừng không thể có được điểm tốt, nhưng phép màu đã xảy ra. Cái mạch chạy không ổn dịnh đó cuối cùng khi vô test cũng chạy rất ổn định. Không hiểu tại sao hai ngày nay nhóm mình test mãi mà chạy không ổn định cuối cùng phút chót lại thế. Những nỗ lực test mạch của nhóm đã được đền đáp xứng đáng!Đúng là những khó khăn chỉ là màn sương che mù con đường phía trước! Nếu nhóm không nỗ lực đến phút cuối thì không thể có được kết quả như thế này. Bằng chứng là nhóm mình là nhóm thành công đầu tiên và duy nhất đến bây giờ với con arm đó!Mặc dù kiến thức của nhóm không đủ được con điểm ấy, nhưng thực sự những cố gắng và nỗ lực đó rất xứng đáng với những gì đã nhận được!
Hôm nay rất vui khi trên face có bạn trong lớp thích comment của mình về tinh thần đoàn kết của lớp!
Cả tuần nay học nhóm rất vui! Phòng tự học toàn là dân VT. Các bạn pro chỉ bài cho các bạn semipro rất tận tình. Có tài liệu nào mọi người đều share nhau. Cứ tinh thần thế này DTVT sẽ trở nên rất mạnh mẽ!
Thế là cũng sắp hết năm 3. Mong các bạn tiếp tục cùng nhau phát huy tinh thần như thế! Mọi người hãy cố gắng đến phút bù giờ cuối cùng!
Hôm nay rất vui khi trên face có bạn trong lớp thích comment của mình về tinh thần đoàn kết của lớp!
Cả tuần nay học nhóm rất vui! Phòng tự học toàn là dân VT. Các bạn pro chỉ bài cho các bạn semipro rất tận tình. Có tài liệu nào mọi người đều share nhau. Cứ tinh thần thế này DTVT sẽ trở nên rất mạnh mẽ!
Thế là cũng sắp hết năm 3. Mong các bạn tiếp tục cùng nhau phát huy tinh thần như thế! Mọi người hãy cố gắng đến phút bù giờ cuối cùng!
Thursday, June 24, 2010
Wednesday, June 23, 2010
Hai Bài Kệ!
Hai bài kệ của Thầy Viên Minh. Cảm ơn anh Hồng Lĩnh đã chia sẽ!
Bài kệ 01
“Học đạo quý vô tâm
Làm, nghĩ, nói không lầm
Sáng , trong và lặng lẽ
Giản dị mới uyên thâm”
Bài kệ 02
“Nói, làm thường thận trọng
Luôn trọn vẹn chú tâm
Lắng nghe, quan sát rõ
Đến đi pháp lặng thầm”
Bài kệ 01
“Học đạo quý vô tâm
Làm, nghĩ, nói không lầm
Sáng , trong và lặng lẽ
Giản dị mới uyên thâm”
Bài kệ 02
“Nói, làm thường thận trọng
Luôn trọn vẹn chú tâm
Lắng nghe, quan sát rõ
Đến đi pháp lặng thầm”
Đầy Năng Lượng
Hôm nay là một ngày đầy năng lượng. không biết có phải do hôm qua được gặp thầy Viên Minh hay không nữa. Đêm qua về là ngủ như chết, máy tính thì để tới sáng, người không kịp tắm gì cả mặc dù người rất bẩn. Sáng 4h dậy sớm, ngồi post lại mấy tấm hình mà đêm qua post bị lỗi, gửi mail cho mọi người. Tắm và giặt đồ, không có cảm giác mỏi mệt như tối hôm qua nữa. Sáng lên trường gặp mặt các thầy trong bộ môn về vấn đề thực tập. Được các thầy chia sẽ những kinh nghiệm thực tập rất thú vị. Ấn tượng nhất có lẽ chính là thầy Quang. Thầy Quang có cách nói rất hài hước, thầy chỉ ra vấn đề quan trọng của con người đó chính là tính cách. Kiến thức thì có thể thầy cô dạy được, Tính cách thì không. Chính vậy lần này đi thực tập cũng coi như một cách rèn luyện tính cách của sinh viên. Các thầy khuyên hãy chủ động. Be proactive! Hòa đồng với mọi người, kính trên nhường dưới, lễ phép với mọi người. Sau buổi này mình cảm thấy được tình cảm các thầy dành cho sinh viên bộ môn Viễn Thông rất nhiều, đặc biệt là thầy Phú, người thầy đầu tiên từ khi bước chân vào giảng đường đại học làm mình ấn tượng và kính trọng nhất! Thầy luôn tạo điều kiện tốt nhất cho mọi sinh viên, quan tâm đến suy nghĩ của sinh viên. Cảm ơn thầy!
Buổi trưa chạy qua cty giúp các chị chuẩn bị bữa trưa. Bữa cơm trưa tuy rất đông người và chỗ ngồi khá chật nhưng mình cảm thấy bữa cơm rất ngon. Chưa lần nào ăn trưa ở cty mà mình thấy dở cả!
Buổi chiều chạy qua trường dự hội thảo của RMIT và Intel về học master tại RMIT và học bổng của Intel. Nhận ra được nhiều điều mới, cảm thấy suy nghĩ của mình có tiến bộ hơn trước!
Buổi tối về nhà, chạy 2 vòng trên cầu chữ Y, Cảm giác thật thoải mái. dù cả ngày mệt như thế nhưng khi chạy cảm thấy rất khỏe! Có thể khi chạy mình đã được là chính mình, bỏ đi được những vướng mắc trong quá khứ, cũng như là tương lai. Tối check mail được chị Thảo rủ mai đi ăn phở. Lâu rùi chưa được ăn bữa sáng nào ra trò cả. Chỉ toàn là cafe 5k thôi! Được một tin vui nữa là mình trúng thưởng 100k của thầy Hùng vì đã đoán đúng con số doanh thu hôm qua! hì hì! vui quá! Hãy luôn vui vẻ!
Buổi trưa chạy qua cty giúp các chị chuẩn bị bữa trưa. Bữa cơm trưa tuy rất đông người và chỗ ngồi khá chật nhưng mình cảm thấy bữa cơm rất ngon. Chưa lần nào ăn trưa ở cty mà mình thấy dở cả!
Buổi chiều chạy qua trường dự hội thảo của RMIT và Intel về học master tại RMIT và học bổng của Intel. Nhận ra được nhiều điều mới, cảm thấy suy nghĩ của mình có tiến bộ hơn trước!
Buổi tối về nhà, chạy 2 vòng trên cầu chữ Y, Cảm giác thật thoải mái. dù cả ngày mệt như thế nhưng khi chạy cảm thấy rất khỏe! Có thể khi chạy mình đã được là chính mình, bỏ đi được những vướng mắc trong quá khứ, cũng như là tương lai. Tối check mail được chị Thảo rủ mai đi ăn phở. Lâu rùi chưa được ăn bữa sáng nào ra trò cả. Chỉ toàn là cafe 5k thôi! Được một tin vui nữa là mình trúng thưởng 100k của thầy Hùng vì đã đoán đúng con số doanh thu hôm qua! hì hì! vui quá! Hãy luôn vui vẻ!
Âm áp!
Hôm qua cũng thật là đáng nhớ. Tình cờ quen được một chị ở trên mình luôn. cách nhà mình vẻn vẹn 4km. Chị mới vô làm cộng tác viên cho công ty. Sáng qua mình mượn xe chị để chay đi mua mấy đồ lặt vặt. thấy xe biển 47 biết ngay là dân ĐL nhưng mình không thể ngờ lại ở ngay chỗ mình. Cảm ơn công ty Thái Hà Books đã cho mình nhiều niềm vui. Nhờ được tiếp xúc với văn hóa của công ty mà mình cảm thấy cuộc sống nhiều ý nghĩa hơn. Hôm chia tay anh Thao, cả công ty ăn tiệc chia tay, mình không đến được. Chiều hôm đó khi qua văn phòng tiễn anh Thao thì mình được để dành rất nhiều đồ ăn. Điều mà chỉ có khi mình ở nhà thôi. Cảm ơn các anh chị Thái Hà Books!
Tìm lại chính mình
Hôm qua là một ngày thật mệt và cũng thật vui. Về nhà nằm lăn ra ngủ, không kịp thay đồ gì hết! Sắp thi rồi mà lòng ta vẫn thong dong tự tại, không một chút lo lắng. Cả ngày hôm qua cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp. Chương trình thành công và mang lại nhiều niềm vui cho mọi người. Được gặp thầy Viên Minh, một người rất giản dị. Cảm được sự vô ưu khi tiếp xúc với thầy. Gần đây sân hận lớn quá, cần phải cố gắng loại bỏ thôi! Buổi sáng đi đặt bánh sinh nhật công ty và mua trái cây cùng với chị Liên. Buổi tọa đàm này rất đặc biệt, không chỉ vì nội dung mà từ tất cả những khâu tổ chức. Tiệc nhẹ cho khách cũng tự tay các chị chuẩn bị (hì mình cũng có đóng góp tí xíu mà :)). Không biết khách có cảm nhận được sự khác biệt của những chiếc bánh, những lát trái cây này hay không! Nhưng thực sự đó là điều rất có ý nghĩa. Ăn cơm trưa cùng với thầy và các anh chị, thầy có chơi trò chơi đoán doanh thu. Ai mà đoán chính xác nhất doanh thu bán sách buổi này thì được thầy tặng 100k. (hì hì, nghe bé Phương nói mình đoán gần đúng nhất thì phải :))Một kỉ niệm đáng nhớ đó là bánh sinh nhật của công ty. Chiếc bánh rất đẹp có một tượng chú ong thông thái bằng kem. Mình được giao nhiệm vụ đi lấy bánh, Chú ong quá to so với chiếc bánh. Diễm ngồi sau giữ bánh. Mình chạy xe rất cẩn thận để hạn chế cho chú ong dao động. trên đường đi cứ lo sợ là chú ong sẽ ngã xuống. Và điều đó cũng xãy ra.Tới tòa soạn thì mọi người cùng nhau tính cách để dựng chú ong đứng thẳng, cuối cùng chú ong cũng đứng được nhưng chú ong không còn đẹp như trước nữa. Nghĩ tới chiếc bánh mà cảm thấy vui quá. Điều tâm đắc nhất hôm nay đó là cách Thầy Viên Minh giải thích vì sao Doanh nhân hay stress. Chúng ta ở đây, ngay hiện tại này. nhưng tâm trí chũng ta không ở đây. Tâm trí chúng ta đang ở một vấn đề nào trong quá khứ, trong tương lai, hoặc ngay cả hiện tại. Mình cũng vậy, đang ngồi đây viết nhưng trong đầu lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, ngày mai đây này! để được thanh thản và thoải mái, cách tốt nhất là chúng ta làm việc gì thì cứ như thầy Viên Minh: Thận trọng, Chú tâm, Quan sát. Không cần phải cố gắng hết sức thì nó sẽ tự ứng thôi! Chính mình cũng chưa tìm được được chính mình. Mình vẫn đầy những lo lắng trong tương lai, những buồn phiền trong quá khứ. Bây giờ mục đích sống của mình chính là làm sao cho tâm hồn của mình thoải mái. Tâm của mình được lắng xuống. Trong cuốn sách "Ước mơ của bạn nhất định thành hiện thực", tác giả nói rằng tác giả nhận ra mục đích sống của mỗi người chính là Dưỡng Tâm. Để được vậy thì mỗi người chúng ta nên làm những công việc thiện. :)
Saturday, June 19, 2010
Meaning of "Present"
Present trong tiếng anh có ba nghĩa. Nghĩa thứ nhất là "món quà". Nghĩa thứ hai là "hiện diện, có mặt". Nghĩa thứ ba là "hiện tại". Từ ba nghĩa này ghép lại ta có ý nghĩa của từ Present đó là: sự hiện diện của bạn lúc này là món quà có ý nghĩa đối với tôi! Đó là món quà giá trị nhất! Hãy trân trọng những lúc được bên nhau vì đó là món quà ý nghĩa nhất mà ta trao cho nhau. Cuộc sống của chúng ta luôn luôn vui vẻ và hạnh phúc khi có những người bạn xung quanh chúng ta. Hãy biết cảm ơn cuộc đời nhé!
Meaning of "Hello"
H Hi!
E Everything is ok?
L Like to see you.
L Love to hear from you.
O Obviously I love you.
E Everything is ok?
L Like to see you.
L Love to hear from you.
O Obviously I love you.
Thursday, June 17, 2010
Con người ai cũng có số phận
Con người ai cũng có số phận cả! Nhưng có số phận không có nghĩa là ta chấp nhận số phận đó, không có nghĩa là ta không thể thay đổi được điều đó. Chúng ta sẽ thay đổi được số phận của mình. Hãy quyết tâm, khi quyết tâm đủ lớn cả trái đất này sẽ giúp ta. Nếu bạn đứng trong một căn phòng u tối. xung quanh là tường đá, Bên ngoài căn phòng đó là một bầu trời xanh. Nếu bạn thích bầu trời xanh đó, hãy đục thủng tường đá. hãy vượt qua bức tường! Bạn hãy làm việc hết mình hãy coi những khó khăn là bức tường đá và hãy cố hết sức để thấy được bầu trời. Cuộc sống đẹp lắm! Những khó khăn chỉ là những bức tường đá ngăn cản chúng ta đến với bầu trời thôi! Nào hãy làm hết sức mình nào!
Thursday, June 10, 2010
Suy Nghĩ Tích Cực
Mỗi ngày tôi cố gắng suy nghĩ tích cực!
Dũng cảm lên!
"Dũng cảm lên em ạ!" Câu nói của anh Toàn mà em rất cảm ơn anh. Sẽ không bao giờ quên được cái đêm chở anh từ Hội sách về văn phòng cty, em đã dũng cảm hơn rất nhiều.
Thực sự hội sách lần này, được gặp Thầy, anh Toàn và các anh chị nhân viên của cty em rất vui. được trãi nghiệm cùng mọi người suốt thời gian hội sách diễn ra, em học được rất nhiều. Mình cảm thấy mình là một người làm việc có trách nhiệm.
Lần đâu tiên được đi ăn với Thầy, em thấy trong tô thầy không còn dư bất kì cọng phở nào, lúc đó không làm em ngạc nhiên. Nhưng lần thứ 2 được đi ăn phở với Thầy, em hết sức ngạc nhiên vì cách ăn của thầy. Thầy giống ông nội em lắm. luôn dạy tụi em không được lãng phí. em nhớ ông nội lắm! hồi nhỏ khi ở nhà, em thấy ông lượm từng hột thóc vãi ra từ cái bạt dùng để phới lúa. Mùa cà phê, ông cũng ngồi nhặt từng hạt cà phê rơi vãi. em hỏi ông: có ít hột mà nhặt làm gì hả ông nội? Ông trả lời em: phải biết tiết kiệm chứ con, có một hột mới có nhiều hột được!
Em được các anh chị tin tưởng và cho em cùng tham gia các hoạt động bán sách, tết sách, hội thảo. Em cảm thấy mình được yêu mến, em rất vui. em luôn nghĩ về những điều tốt đẹp, không than thở như trước đây nữa.
Em đã có được may mắn đó, hơn biết bao nhiêu bạn, là một trong những bạn trong clb gặp thầy đầu tiên. Nhưng em là một người không biết đón nhận may mắn. em vẫn còn nhút nhát vẫn chưa nói chuyện với thầy được quá 5 câu! vẫn chưa dám xin add số điện thoại của Thầy và nick chát của Thầy!
Gần đây, có những lúc em cảm thấy rất buồn, cảm thấy bản thân mình rất kém. em nhìn những người xung quanh và so sánh, và cảm thấy mình thua kém quá nhiều. thực sự em chưa tìm thấy cho mình một mục đích rõ ràng. nhưng em cảm nhận được những gì đáng quý trong con người của em! em sẽ cố gắng phát huy những gì mà em được yêu mến. cố gắng tìm cho mình một đam mê!
Thực sự hội sách lần này, được gặp Thầy, anh Toàn và các anh chị nhân viên của cty em rất vui. được trãi nghiệm cùng mọi người suốt thời gian hội sách diễn ra, em học được rất nhiều. Mình cảm thấy mình là một người làm việc có trách nhiệm.
Lần đâu tiên được đi ăn với Thầy, em thấy trong tô thầy không còn dư bất kì cọng phở nào, lúc đó không làm em ngạc nhiên. Nhưng lần thứ 2 được đi ăn phở với Thầy, em hết sức ngạc nhiên vì cách ăn của thầy. Thầy giống ông nội em lắm. luôn dạy tụi em không được lãng phí. em nhớ ông nội lắm! hồi nhỏ khi ở nhà, em thấy ông lượm từng hột thóc vãi ra từ cái bạt dùng để phới lúa. Mùa cà phê, ông cũng ngồi nhặt từng hạt cà phê rơi vãi. em hỏi ông: có ít hột mà nhặt làm gì hả ông nội? Ông trả lời em: phải biết tiết kiệm chứ con, có một hột mới có nhiều hột được!
Em được các anh chị tin tưởng và cho em cùng tham gia các hoạt động bán sách, tết sách, hội thảo. Em cảm thấy mình được yêu mến, em rất vui. em luôn nghĩ về những điều tốt đẹp, không than thở như trước đây nữa.
Em đã có được may mắn đó, hơn biết bao nhiêu bạn, là một trong những bạn trong clb gặp thầy đầu tiên. Nhưng em là một người không biết đón nhận may mắn. em vẫn còn nhút nhát vẫn chưa nói chuyện với thầy được quá 5 câu! vẫn chưa dám xin add số điện thoại của Thầy và nick chát của Thầy!
Gần đây, có những lúc em cảm thấy rất buồn, cảm thấy bản thân mình rất kém. em nhìn những người xung quanh và so sánh, và cảm thấy mình thua kém quá nhiều. thực sự em chưa tìm thấy cho mình một mục đích rõ ràng. nhưng em cảm nhận được những gì đáng quý trong con người của em! em sẽ cố gắng phát huy những gì mà em được yêu mến. cố gắng tìm cho mình một đam mê!
Tuesday, June 8, 2010
Cũng được ba năm rồi!
Đó là khoảng thời gian mình lần đầu tiên chân ướt chân ráo bước lên thành phố. Nhớ cái cảm giác háo hức khám phá miền đất mới, với bao nhiêu mơ ước. Mọi thứ không như thế cho tới khi mình là hành khác cuối cùng trên chuyến xe xuống thành phố đó. Bạn bè cùng đi đã xuống xe hết, còn lại mình trên những băng ghế trống người. Lúc đó thật buồn một cảm giác hụt hẫng hối hận. Trời SG lúc đó đang trong mùa mưa, cảnh thành phố buổi chiều thật buồn, dòng người tấp nập ngược xuôi, những cơn gió mạnh hất bụi vào những người đi đường, bầu trời với những đám mây đen, âm u. Nhớ gia đình bạn bè rất nhiều. Khoảng thời gian ôn thi ở đây cũng thật buồn, cảm giác nhớ nhung cứ tồn tại suốt tháng đó. Đôi khi có những giọt nước mắt lăn dài trên má mà chỉ có mỗi một mình biết. Cuối cùng tháng ôn thi cũng đã hết. Bố xuống động viên mình đi thi. mình cảm thấy vui vẻ trở lại, đầy tự tin làm bài. xong đợt thi đó mình lại trở về Buôn Mê Thuột thi khối B, ở nhà thật thoải mái. và cũng đến ngày biết kết quả. chọn một trong hai, cả hai đều thích, lúc đó mình thích ở gần nhà hơn. Nhưng mình đã quyết định xuống đây. Đối với mình đây là một quyết định đúng đắn. Ở SG mình học được nhiều thứ mà có lẽ ở trên Tỉnh không bao giờ mình học được. Ngày hôm nay khi bé em xuống ôn thi, những cảm giác hồi đó lại tràn về và khiến mình không thể không nhớ đến. Chúc bé em ôn thi tốt, và cuối cùng có thể hoàn thành được giấc mơ của mình!
Monday, June 7, 2010
Nếu không làm cho mọi người biết mình thì sao?
Hôm nay đi học thực hành mạng về, tiện thể ghé vô nhà sách Phạm Thủy mua cuốn sách Chuyến Xe Năng Lương. Mình mua sách được giảm 30% lận cơ đấy, đó là vì mình là khách hàng thân thuộc mà. Nghĩ lại cách đây một tuần, Mình và Tuấn không mua sách ở đây và không nói chuyện với cô chủ nhà sách thì sao nhỉ? Hoặc là mua xong rồi đi không nói chuyện gì thì sao nhỉ? Thì chắc chắn hôm nay mình không được giảm giá 30% và cô rất vui lòng giảm cho mình. Mình còn xin được cái danh thiếp, điều mà mình chưa làm được trước đây. Mình tự tin nghĩa là chiến thắng 60% rồi đấy. Còn 40% còn lại tùy thuộc vào mình hành động và sự may mắn thế nào thôi! Strive!
Bicycle!
Lần đầu tiên mình có cảm giác tuyệt như thế từ khi đi xe đạp ở thời sinh viên. Chiều hôm nay cùng Khang đạp xe qua Q7 chơi tiện thể tập thể dục luôn. Trời mới mưa xong nên rất mát, lâu lâu lại có những hạt mưa rớt xuống vào người. Những con đường bên Q7 thật là đẹp. Đường rộng hai bên đường vắng người cứ như ở miền quê vậy. Đạp xe thật thoải mái những lo lắng bộn bề với cuộc sống bon chen ở SG không còn nữa. Khang giới thiệu cho mình những con đường, những khu nhà cao cấp. Nhiều nhà lắm, toàn nhà đẹp không à. Hai thằng tới nơi Khang giới thiệu là đẹp nhất, ngồi nghĩ một tí, ngắm nhìn dòng sông với 1 bên bờ là đám dừa nước, một bên là khuôn viên với bãi cỏ rất xanh. Con đường cũng ôm theo dòng sông, bên đường là những trung tâm dịch vụ với những tòa nhà rất to và đẹp. Ngồi một lát cảm nhận được cơn gió mát hiếm có ở SG. Chạy xe đạp qua những vũng nước mưa đọng trên đường, nhấc 2 chân lên cho khỏi bị nước bắn, cảm giác như một đứa trẻ tinh nghịch, hồn nhiên không lo âu thật thích. Trên đường về mình gặp đứa bé gái cùng ngồi với bố mẹ trên 1 cái bạt ven đường, cả nhà họ bán gà rong trên đường, Mình thấy nhớ em gái quá! Thương các em nữa, nhỏ mà phải đi theo bố mẹ như thế này rồi! Đạp xe về nhà, chạy bộ trên cầu chữ Y một vòng , ra chợ mua ít rau về nấu cơm. Cơm tối nay thật ngọn! Cảm giác thật TUYỆT VỜI! Hãy tận hưởng cuộc sống của chính mình nhé! Dù có nhiều lo âu buồn phiền Nhưng cuộc sống này vẫn đầy thú vị và ý nghĩa đúng không mọi người!
Sunday, June 6, 2010
Ngọn Lửa Cháy Trên Váng Dầu
Cô giáo tiếng Anh hỏi cả lớp một câu: “What is your passion?” Tôi giật mình. Tôi toát mồ hôi. Tôi sợ ánh mắt cô sẽ hướng tới mình. Rồi tôi sẽ trả lời ra sao? “I have no passion!” Thật xấu hổ, và cũng thật cay đắng, câu trả lời ấy là đúng. Tôi không muốn nói, nhưng khi được hỏi, tôi không bao giờ muốn trả lời bằng một câu nói dối. Cũng may là cô hỏi người khác. Tôi không cảm thấy an ủi khi những câu trả lời ấy đều không đúng, họ chỉ có những sở thích gọi là “hobby”, không hẳn là “passion”. Bởi, cả một thời gian dài tôi đã khủng hoảng vì câu hỏi ấy. Và lúc này, tôi thấy tương lai mình bất định hơn bao giờ hết.
Tôi chợt nghĩ đến một ngọn lửa cháy trên váng dầu chảy lan trên mặt bàn mà tôi từng chứng kiến. Ngọn lửa có vẻ vẫn cháy đấy, có khi còn rất mãnh liệt nữa. Nhưng càng cháy mạnh đến đâu nó càng chóng tàn đến đấy, và rồi khi tàn, nó không kiếm đâu ra nguồn sinh lực cho mình nữa.Ánh lửa nhỏ nhoi, nhợt nhạt loang loáng trên mặt bàn gần khô dần, rồi lịm hẳn. Ai đó nhỏ cho thêm cho một giọt dầu, nó lại bùng cháy, rồi lại lịm đi, nhanh hơn cả lúc trước. Giá ngọn lửa ấy được ngự trị trên một chiếc đèn với một bầu đấy ắp dầu trong ấy, nó đã có thể mang về bao nhiêu cái lợi ích, hơn là ánh sáng hoang dại mà phi nghĩa trên mặt bàn. Ngọn lửa ấy giống như tuổi trẻ của tôi, cháy mà không biết nó cháy cho cái gì, để đến khi nó gần phụt tắt, tôi mới nhận ra sai lầm vì đã không tạo ra cho nó một chiếc bình dầu chứa đựng sự đam mê.
Tôi không phải là không thích điều gì. Nói về sở thích, tôi có thể tự coi mình là một kẻ tham lam. Tôi yêu thích gần như mọi thứ, tôi muốn giỏi mọi thứ. Tôi thích nghe nhạc, từ cổ điển đến hiện đại, từ sâu lắng đến sôi động. Tôi cũng thích hát. Tôi còn thích học thổi sáo, đánh đàn… Tôi thích xem tranh và muốn trở thành họa sĩ. Tôi thích kiến trúc và mong tự thiết kế cho mình một ngôi nhà. Tôi thích hoa và ước mong sau này sẽ có một vườn hoa nho nhỏ. Tôi thích thơ và thỉnh thoảng cũng làm thơ. Tôi thích thiên văn và cũng đã từng đổ khá nhiều mồ hôi để làm một chiếc kính thiên văn cho riêng mình. Tôi thích điện tử và cũng đã phá hỏng khá nhiều đồ đạc trong nhà… Thế nhưng, tất cả chỉ là thích, không có sở thích nào trở thành niềm đam mê trong tôi. Không có thú vui nào làm tôi mất ăn mất ngủ. Chẳng lẽ ông trời trừng phạt tôi vì đã ôm đồm quá nhiều thứ.
“Hãy tự tìm ra cho mình một niềm đam mê trước khi qua muộn”. Đó là lời của cô giáo. Tôi biết điều đó lắm chứ. Thậm chí tôi có thể đứng trước đám đông mà dõng dạc giải thích cho những người phía dưới hiểu rằng vì sao phải như thế. Nhưng tôi không biết cách thuyết phục mình. Tôi không cần lời khuyên, vì tôi có rất nhiều lời khuyên kiểu như thế. Tôi cần gì, tôi muốn gì, chính tôi cũng không biết nữa. Tôi biết một tương lai không hề dễ chịu đang đón chờ mình nếu tôi cứ tiếp tục như thế này, nhưng tôi lười biếng không muốn vươn cánh tay ra làm gì để ngăn chặn điều ấy. Tôi đang trông chờ một giọt dầu.
Còn bạn, bạn đã có cho mình một “bình dầu” đam mê chưa?
Sưu tầm từ forum ueh.vn
Tôi chợt nghĩ đến một ngọn lửa cháy trên váng dầu chảy lan trên mặt bàn mà tôi từng chứng kiến. Ngọn lửa có vẻ vẫn cháy đấy, có khi còn rất mãnh liệt nữa. Nhưng càng cháy mạnh đến đâu nó càng chóng tàn đến đấy, và rồi khi tàn, nó không kiếm đâu ra nguồn sinh lực cho mình nữa.Ánh lửa nhỏ nhoi, nhợt nhạt loang loáng trên mặt bàn gần khô dần, rồi lịm hẳn. Ai đó nhỏ cho thêm cho một giọt dầu, nó lại bùng cháy, rồi lại lịm đi, nhanh hơn cả lúc trước. Giá ngọn lửa ấy được ngự trị trên một chiếc đèn với một bầu đấy ắp dầu trong ấy, nó đã có thể mang về bao nhiêu cái lợi ích, hơn là ánh sáng hoang dại mà phi nghĩa trên mặt bàn. Ngọn lửa ấy giống như tuổi trẻ của tôi, cháy mà không biết nó cháy cho cái gì, để đến khi nó gần phụt tắt, tôi mới nhận ra sai lầm vì đã không tạo ra cho nó một chiếc bình dầu chứa đựng sự đam mê.
Tôi không phải là không thích điều gì. Nói về sở thích, tôi có thể tự coi mình là một kẻ tham lam. Tôi yêu thích gần như mọi thứ, tôi muốn giỏi mọi thứ. Tôi thích nghe nhạc, từ cổ điển đến hiện đại, từ sâu lắng đến sôi động. Tôi cũng thích hát. Tôi còn thích học thổi sáo, đánh đàn… Tôi thích xem tranh và muốn trở thành họa sĩ. Tôi thích kiến trúc và mong tự thiết kế cho mình một ngôi nhà. Tôi thích hoa và ước mong sau này sẽ có một vườn hoa nho nhỏ. Tôi thích thơ và thỉnh thoảng cũng làm thơ. Tôi thích thiên văn và cũng đã từng đổ khá nhiều mồ hôi để làm một chiếc kính thiên văn cho riêng mình. Tôi thích điện tử và cũng đã phá hỏng khá nhiều đồ đạc trong nhà… Thế nhưng, tất cả chỉ là thích, không có sở thích nào trở thành niềm đam mê trong tôi. Không có thú vui nào làm tôi mất ăn mất ngủ. Chẳng lẽ ông trời trừng phạt tôi vì đã ôm đồm quá nhiều thứ.
“Hãy tự tìm ra cho mình một niềm đam mê trước khi qua muộn”. Đó là lời của cô giáo. Tôi biết điều đó lắm chứ. Thậm chí tôi có thể đứng trước đám đông mà dõng dạc giải thích cho những người phía dưới hiểu rằng vì sao phải như thế. Nhưng tôi không biết cách thuyết phục mình. Tôi không cần lời khuyên, vì tôi có rất nhiều lời khuyên kiểu như thế. Tôi cần gì, tôi muốn gì, chính tôi cũng không biết nữa. Tôi biết một tương lai không hề dễ chịu đang đón chờ mình nếu tôi cứ tiếp tục như thế này, nhưng tôi lười biếng không muốn vươn cánh tay ra làm gì để ngăn chặn điều ấy. Tôi đang trông chờ một giọt dầu.
Còn bạn, bạn đã có cho mình một “bình dầu” đam mê chưa?
Sưu tầm từ forum ueh.vn
Wednesday, June 2, 2010
Đọc khi mỗi lần ta thấy cuộc sống tối tăm....
.... Để ta biết rằng cuộc sống này vẫn tràn đầy hi vọng!
Loan Dinh: thấy giữa đá sỏi
Loan Dinh: một ngọn cỏ hoa
Loan Dinh: thấy giữa sương sa
Loan Dinh: một giọt nắng ấm
Loan Dinh: thấy giữa mưa nắng
Loan Dinh: cuộc đời bao dung
Loan Dinh: ta xòe tay nắm
Loan Dinh: trái tim ngọt ngào
Loan Dinh: thấy giữa đá sỏi
Loan Dinh: một ngọn cỏ hoa
Loan Dinh: thấy giữa sương sa
Loan Dinh: một giọt nắng ấm
Loan Dinh: thấy giữa mưa nắng
Loan Dinh: cuộc đời bao dung
Loan Dinh: ta xòe tay nắm
Loan Dinh: trái tim ngọt ngào
Bài học từ người giữ xe
Cho tới hôm nay khi nhận được đường tờ 20 ngàn bị rách tôi mới thấm thía một bài học.
Chỉ là thái độ của mình thôi nhưng tôi có cảm giác vô cùng có lỗi. Như mọi lần đi học tôi gửi xe vào bãi, trong túi có sẵn tiền 1 ngàn đồng tôi dùng tiền đó đễ giữ xe. Nhưng cô giữ xe trả lại vì tờ tiền đó rách không dùng được (lúc đó tôi vẫn thấy có thể dùng được). Tôi cảm thấy khó chịu và gửi trả lại tiền khác. Tôi đã đưa tờ 100 ngàn. Ngay sau đó tôi cảm thấy thật xấu hổ với mình, tại sao mình lại làm thế! thái độ của tôi thật rất không tốt. Đến hôm này khi tôi vô tình có được một tờ tiền 20 ngàn bị rách, phải chăng đó là luật hấp dẫn không nhỉ, cho đi là nhận lại. Một bài học mà tôi sẽ cố gắng không lặp lại nữa. Một người bán hàng nên đặt vào hoàn cảnh của một người mua hàng, người mua hàng nên có thái độ của người bán hàng....
Chỉ là thái độ của mình thôi nhưng tôi có cảm giác vô cùng có lỗi. Như mọi lần đi học tôi gửi xe vào bãi, trong túi có sẵn tiền 1 ngàn đồng tôi dùng tiền đó đễ giữ xe. Nhưng cô giữ xe trả lại vì tờ tiền đó rách không dùng được (lúc đó tôi vẫn thấy có thể dùng được). Tôi cảm thấy khó chịu và gửi trả lại tiền khác. Tôi đã đưa tờ 100 ngàn. Ngay sau đó tôi cảm thấy thật xấu hổ với mình, tại sao mình lại làm thế! thái độ của tôi thật rất không tốt. Đến hôm này khi tôi vô tình có được một tờ tiền 20 ngàn bị rách, phải chăng đó là luật hấp dẫn không nhỉ, cho đi là nhận lại. Một bài học mà tôi sẽ cố gắng không lặp lại nữa. Một người bán hàng nên đặt vào hoàn cảnh của một người mua hàng, người mua hàng nên có thái độ của người bán hàng....
Subscribe to:
Posts (Atom)