Ba anh em luôn sát cánh bên nhau, đó là những ngày tháng con là học sinh. Ba anh em chúng tôi rất gần gũi, hay được học chung một lớp. Mỗi đứa một tính, có khi hay gây gỗ với nhau nhưng không cần nói ai cũng biết chúng tôi rất yêu thương nhau.
Ngày đó cũng không còn, ngày mà chúng rôi rời cấp 3. Mỗi đứa giờ một nơi, 2 đứa học đại học và một đứa đi bộ đội.
Nhớ lại những ngày học mẫu giáo, những ngày tháng đặc biệt đối với tôi mà chắc chắn rằng có mất trí nhớ điều mà tôi sẽ nhớ lại đầu tiên là nó. Ba anh em đi học , và được ông nội đón về. Ngày ấy phương tiện chính là chiếc xe đạp phượng hoàng. Trời săp mưa, và trên chiếc xe ấy, ông nội đón chúng tôi. Tôi là thằng nhỏ nhất được ngồi lên yên mềm, thằng em tôi, nhưng lại lớn hơn tôi một tuổi, được ngồi ở yên bằng sắt phía sau, Anh lớn nhất cũng hơn tôi một tuổi ngồi ở thanh khung xe. Ông nội dắt xe đưa chúng tôi về nhà. tôi rất cảm động với hình ảnh đó, không thể nào quên. Thương ông nội nhiều lắm.
Một lần nữa, ba chở tôi đi học về trên chiếc xe phượng hoàng đó. trời mưa, ba nói dang chân rộng ra chứ không kẹt chân vào bánh xe. lúc đó tôi dang rất rộng. Và một chiếc xe chạy ngang qua đụng vào chân tôi và chiếc dép rớt xuống. Ba hỏi tôi có sao không!
No comments:
Post a Comment